favorites
Shopping Cart
Search
Vitanova
Prev
thời gian để đọc
Next

để tiếp tục về chuyện đọc, hiệu sách và sưu tầm, kỳ mới nhất ở kia

 

Nói cho đúng, cho thật thẳng thắn và cặn kẽ, về cơ bản ta không có đủ thời gian làm bất kỳ một việc gì cho đến nơi đến chốn cả. Khắp nơi xung quanh ai ai cũng than phiền, đào đâu thời gian để thư giãn, đào đâu thời gian để chơi với con những trò rất mất thời gian như cờ vua, đào đâu thời gian để tập bơi, tập khiêu vũ, vân vân và vân vân.

Ta cũng cứ nên yên lòng đi, dẫu thời gian có đôi khi làm ta thấy thật là ngạt thở, không làm sao mà ngồi khâu lại cái cúc áo cho người yêu mặc dù anh ấy mặc áo hở hết cả một khoảng ngực mình thấy cũng tưng tức, không yên tâm được, hoặc không kiếm được lúc nào xem bộ phim đoạt giải Cannes năm vừa rồi nghe nhiều người khen hay lắm, sâu sắc lắm.

Bởi dường như ai cũng nháo nhào lên, nhắc đến thời gian là y như rằng than thiếu thì giờ, rằng phải chạy đua cho kịp cái deadline này, cái hẹn kia, kỳ lương nhân viên sắp đến, trường học của con đã gửi giấy về thông báo phải nộp học phí… Thời gian chỉ còn tồn tại ở “mặt xấu”, “mặt trái” của nó, cái thứ thúc bách ta, chứ không phải một thứ gì lững thững trôi đều đều tẻ nhạt; thời gian chẳng còn khách quan, tồn tại ngoài ý muốn của ta nữa, mà thời gian trở nên giống một con thú dữ thích thú trò hăm dọa người khác.

Sao thế nhỉ? Ta nhớ những năm hồi nhỏ, thời gian đúng là trôi như rùa bò, khi ngồi trong lớp học nhìn ra khoảng nắng sân trường, sao mãi chẳng thấy tiếng trống đâu. Thời gian hồi ấy là một sự phản trắc thường trực: bạn cứ nhớ lại đi, chắc chắn từng có lúc, đứa trẻ con từng là bạn ngày xưa nôn nao chờ Tết đến để mà pháo đỏ bánh chưng xanh và tiền lì xì, nhưng cứ như là năm nào cũng nhuận, tháng Tư tháng Năm bị gấp đôi lên, và cái Tết cứ xa lắc nhất quyết không chịu tiến lại gần.

Những năm tháng ấy, thời gian như lúc nào cũng đủ, thậm chí là thừa, để ta vùi đầu vào trang sách. Giờ thì đi cà phê với bạn, gặp mười người thế nào cũng đến chín rơm rớm nước mắt bảo mình cũng mong cuộc sống nội tâm phong phú để chèo chống lại trước cuộc đời bon chen lắm chứ, nhưng có đến hai năm rồi tất cả những gì mình đọc thực sự kỹ là menu ở quán ăn.

Nhưng nếu ta lái vấn đề đi một chút, hỏi một ngày người bạn ấy viết bao nhiêu status trên facebook và đọc bao nhiêu status của “nhà người khác”, tức thì câu chuyện sẽ trở nên rôm rả lắm lắm, chút rơm rớm mới lúc trước kia chợt tan biến, nhường chỗ cho những loang loáng niềm vui. Ta sẽ biết rằng người bạn không bỏ qua một cuộc “huyết chiến facebook” nào, rành rọt không bỏ qua một câu hay nào của một nhân vật hot nào, biết rõ trong cuộc tranh cãi ngót 1.000 comment kia ai đứng về phe nào và người nào không được cool cho lắm.

Ta cũng vậy thôi, nghĩ cho cùng. Nghĩ cho cùng thì chuyện không phải là thiếu thời gian, mà vấn đề là thời gian được “chia chác” như thế nào. Thảng hoặc, gặp một người vô cùng bận rộn mà mỗi tháng vẫn đọc vài quyển sách, vẫn biết cách thả hồn theo mơ mộng cùng chữ nghĩa, ta thấy thực sự nể, nhưng nể nhất là cách con người ấy nhìn nhận việc đó chẳng có gì ghê gớm cả, thậm chí còn ngơ ngác trước sự kinh ngạc của ta.

À ra thế, cái chính nằm ở đây: chuyện ấy chẳng có gì là ghê gớm cả. Ai cũng biết câu ngạn ngữ Latin vô cùng nghiệt ngã, Ars longa vita brevis (nghệ thuật thì dài mà đời thì ngắn), nhưng đương nhiên là cuộc đời không ngắn như nhau ở mỗi người. Có cuộc đời ngắn nhiều, nhưng cũng có cuộc đời ngắn ít.

Và cũng có những người tìm ra một cách giải quyết vấn đề tuyệt vời: nếu muốn làm gì, thực sự muốn làm, hãy đừng coi đó là một việc phải làm, mà nó chính là một trong những gì ta vẫn làm, làm mà không cảm thấy tốn thời gian một chút nào. Nếu coi đọc sách cũng như đánh răng, ăn cơm, trò chuyện với người yêu tâm đầu ý hợp, thì sẽ chẳng bao giờ ta còn phải thảng thốt vì thiếu thời gian đọc sách bồi bổ cho tinh thần nữa.

Tôi sẽ viết nốt cái status này rồi đi “đánh răng tinh thần” với một niềm hào hứng hoàn toàn nhẹ nhõm.
(8/2012)

(Tử Yên, Một dấu hiệu của tình yêu)

 

 

đọc

Chắc hồi còn nhỏ không có những ngày nào chúng ta sống đầy đủ được hơn như những ngày mà chúng ta đã tưởng mình để mặc không sống qua, những ngày mà chúng ta đã đi qua cùng một cuốn sách ta rất thích. 

Tôi nghĩ chúng ta chỉ nên đọc những cuốn sách làm mình đau đớn, xoáy dao vào mình.

 Tôi chỉ có thể dự cảm được đây là một thứ hoàn toàn khác với những gì đã từng đọc trước đây

Quyển Sách... Ở đâu đó lúc bình minh của tuổi thơ, buổi rạng đông đầu tiên của cuộc đời, chân trời đã bừng sáng với ánh rực dịu dàng của nó.

Khi là một đứa trẻ, tôi đọc sách

Sự đọc, như thế, có thêm một chiều hoàn toàn mới: không còn chỉ là theo trục các tác giả, trục lịch đại, trục địa dư, mà còn có thêm trục của các hình thức. 

Bằng cách tập cho công chúng đọc chỉ những loại truyện nhất định, với một góc nhìn hạn chế, nó [tạp chí] đã làm hỏng hẳn thị hiếu của họ đối với những tiểu thuyết nghiêm túc hơn.

Những cuốn sách quá tìm cách mời mọc. Những cái bìa gào quá to. Chẳng còn nhiều điều để ngưỡng mộ và ao ước. Cánh cửa nào cũng mở rộng nhưng chẳng còn đáng để bước vào. 

Làm thế nào để từ ngôn tình lại tìm thấy cổ điển, thật khó biết

Tất nhiên có thể đọc sách trên laptop, nhưng những quyển sách giấy, bởi tồn tại vật chất của chúng, có thể nói lên rất nhiều điều.

favorites
Thêm vào giỏ hàng thành công