Kết thúc một truyện tình
Nhà văn ở "thứ hạng" như Graham Greene thường tự cho phép mình viết những thứ rất quái dị, mà có lẽ nhiều nhà văn khác sẽ không chạm tới, cộng thêm cái kiểu châm chọc Anh quốc đặc trưng nữa: trong The Heart of the Matter có câu chuyện anh Harris và anh Wilson ở cùng nhau, đêm đêm hai anh tổ chức một cuộc thi thể thao: giết gián, còn trong The End of the Affair, Greene tạo ra một cảnh kinh điển: Maurice Bendrix trong một trận bom của Đức bị vùi dưới đống đổ nát, chỉ một bàn tay thò ra từ bên dưới cánh cửa sập; Graham Greene cực thành công về mặt điện ảnh, lại còn viết review phim, trong đó có vụ rất tai tiếng và gánh chịu nhiều hậu quả về pháp lý, do tố cáo một bộ phim có Shirley Temple đóng (khi còn là ngôi sao nhí) khiêu dâm; bộ phim The Third Man thì khỏi nói rồi, nó là một kinh điển, có cả Orson Welles tham gia.
Nhưng Graham Greene, mặc dù vẻ nặng nề trong cách hành văn và những dằn vặt dài dặc đọc mệt, vẫn vô cùng thính nhạy: không chỉ The Quiet American tiên tri nhiều thứ, mà Our Man in Havana cũng vậy; Our Man in Havana cũng là hình mẫu cho The Tailor of Panama của John Le Carré sau này: cả hai đều chế giễu MI6 và đều dựng ra nhân vật chính làm những công việc tưởng chừng rất tầm phào: ở Le Carré là một anh thợ may, ở Greene là một anh bán máy hút bụi.
Sức mạnh văn chương của Graham Greene có lẽ là ở chỗ những tầm phào như vậy, tuy rằng Greene cứ liên tục xoay quanh những vấn đề cực lớn như Thiên chúa giáo và lòng tin đạo vân vân.
The End of the Affair giống như một thằng cha xù xì chán đời liên tục ho khù khụ mà dạy cho độc giả một điều rất chi siêu hình: đừng tưởng bắt đầu một tình yêu là chiện khó, kết thúc nó như thế nào mới là cực kỳ khó.
Graham Greene cũng có một khác biệt lớn: các truyện trinh thám thường nên lướt qua những đoạn đầu vì ít khi có gì, nhưng đọc Greene thì nhất thiết phải đặc biệt để ý chương đầu.
François Mauriac: Graham Greene
Graham Greene: François Mauriac