Lưu trữ, ngoài các ý nghĩa khác, còn hướng cái nhìn vào các tờ báo. Chính các tờ báo, mặc cho vẻ ngoài tả tơi và tồn tại phù du, hỗn loạn của chúng, mới thực sự nói được cho chúng ta về thực tại, nhất là về các pha kỳ diệu trong lịch sử tinh thần.
Đó là những người đi giữa các thế giới. Thế giới nào cũng cần những người như thế để có thể trở thành chính nó. Càng lúc họ càng vô hình, đó là một phần của mission. Vô hình và hiện ra khi đủ thời độ.
Một câu hỏi: có bao nhiêu cách để xếp? Và sự xếp lại (ordering) không ngừng ấy có dẫn đến sự mất trật tự chung quyết (disorder) hay không? Nhất là khi chuyển động xoáy lốc ấy khiến bắn ra những mảnh kỳ dị.
Cô gái nhỏ đi tìm một căn phòng cho mình, nhưng trong hành trình ấy, cô bắt gặp những người khác cũng đi tìm, và đã có - đây đó trong thành phố - những căn phòng để đọc.
Quá trình ấy diễn ra như thế nào? Ngôn ngữ mà ngày nay chúng ta thường coi là đương nhiên đã phải trải qua bao nhiêu kỳ tiến hóa, dưới những áp lực nào, mang những dục vọng nào? Làm cách nào thứ ngôn ngữ ban đầu được định hình là công cụ của nhà nước thực dân cuối cùng trở thành địa điểm cho sự củng cố căn tính quốc gia và hình thành reading public đầu tiên ở Việt Nam?